Thầy Lưu kính mến!
Khi nhận được lá thư này, em biết thầy sẽ không khỏi ngạc nhiên. Bởi lẽ với một bộ môn “khô khan” và “tư duy” mà thầy đảm nhiệm sẽ có ít ai nhớ về thầy như một hình ảnh khó phai.
Thầy ơi! Thời gian trôi qua thật nhanh phải không thầy? Mới đó thôi, thầy trò ta đã cộng sự với nhau hơn một năm. Một năm trôi qua đầy những tiếng cười, buồn vui, hạnh phúc và cả những lời dạy, những kinh nghiệm sống mà thầy truyền đạt. Tất cả mọi ký ức, mọi thứ hiện lên khá rõ trong em như một cuốn phim rất đổi thân thương. Có người từng nói: “ Thời gian là của ta, dù giàu hay ngheo ta vẫn có thời gian.” Nhưng thầy ơi! Thầy trò ta không thể làm cho thời gian quay trở lại một lần nữa. Quay lại để hình ảnh của thầy, tiếng nói của thầy vẫn vang mãi bên em. Để mọi thứ trở nên vĩnh cửu. Thầy có biết không? Nếu như ngày đấu tiên, cái ngày mà một đứa học trò nhỏ bé, tâm hồn mơ tưởng về một chân trời mới, với em hình ảnh và cả tên thầy như một làn gió nhè nhẹ lướt ngang chiếc mũi nhỏ nhắn của em. Nhưng thầy ạ! Thời gian không vô tình như em nghĩ. Thời gian trôi qua, nhưng mọi thứ trong em như dần nhạt phai, duy chỉ có hình ảnh của thầy, lời nói của thầy như chiếm lĩnh và ôm lấy trọn vẹn trái tim em. Một hình ảnh không gầy gò, không lực lưỡng nhưng sao đi vào tim em nhanh thế? Một giọng nói không trong trẻo như tiếng chim cũng chẳng ồ ồ như tiếng máy xay lúa, nó ấm áp và nồng hậu. Tát cả đi sâu vào tâm hồn của một đứa học trò một cách vô tư, nhẹ nhàng không vướn bận. Thầy ơi! Sao mà ấm áp, nhẹ nhàng thế? Khi thầy cười, ánh mắt thầy như sáng hẳn. Ánh mắt ấy, một sự triều mến khá thân thương, đi vào lòng em như những cánh hoa buổi sớm mai khẽ rơi xuống mặt hồ yên ả trong khí trời ấm áp. Ánh mắt thân thiện, hạnh phúc của một người cha, người chú thấy con mình, cháu mình vô tư và hạnh phúc. Những lúc thầy thất vọng, thầy buồn, nét mặt thầy co rúm lại, đôi lông mày chụm vào nhau, vầng trán hiện lên những nét nhăn khá rõ. Cũng chính ánh mắt ấy, ánh mắt tràn đầy một nỗi niềm xót xa và không kém phần thất vọng, vỗ về khi thấy con mình lầm lỗi. Nhưng em biết rằng, thầy vẫn ở đấy, thầy vẫn ngồi đấy.
Chưa bao giờ, chưa một phút giây nào thầy bỏ chúng em cả. Bởi lẽ đối với cha con vẫn là đứa trẻ phải không cha? Thầy là một người cha, một người chú, là một người lái đò lặng lẽ, miệt mài trên con sông đầy rẫy ghập ghềnh. Thầy là người nông dân lam lũ, gieo mầm ước mơ cho chúng em trên những vùng đất mới, chân trời mới. Thầy là người bạn, niềm an ủi lớn lao trong cuộc đời, trên con đường không bằng phẳng em đi. Khi em trở nên nhỏ bé, trơ trội, hụt hẳn và hoàn toàn bất lực giữa dòng thác chảy xiết của cuộc đời, thầy xuất hiện và nâng bước em đi. Vẫn với giọng nói tha thiết “khó khăn chỉ là trước mắt”, thầy như cứu vớt cuộc đời em, một sự khuyến khích mạnh mẽ giúp em vượt qua cảnh nghèo, sự thiếu thốn và cái khó khăn trong cuộc sống. Thầy ạ! Hai tiếng gọi thầy sao mà tha thiết thế? Một ngày của thầy bắt đầu từ buổi sáng tinh mơ với công việc “lái đò” trên con sông “bục giảng” và rồi lại kết thúc bằng một đêm khuya vắng lặng. Một hình dáng không cao cũng chẳng gầy gò, vẫn miệt mài, vẫn thầm lặng bên những trang giáo án với ánh đèn của chiếc máy tính bàn. Thầy! Có bao giờ thầy cảm thấy mệt mỏi? Có bao giờ thầy muốn bỏ chúng em? Hay trong một giây phút nào đó thầy dành riêng cho bản thân mình chăng? Thầy như một người lái đò không mệt mỏi. Vẫn ngày đêm, vẫn âm thầm đưa bước và cập bến cùng chúng em. Dù thầy vẫn biết “còn ai nhớ, ai quên con đò xưa”. Dù năm tháng có vô tình trôi mãi mãi, có hay chăng bao mùa lá rơi. Thầy đã đến, đã đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. Em vẫn nhớ, nhớ cái ngày ấy, những khi trời mưa rơi, thầy vẫn chiếc áo xưa choàng đôi vai, chiếc xe gắn máy đã cũ, thầy vẫn đi, vẫn đi, đi tìm chân trời mới cho chúng em, thầy đi trong buồn vui lặng lẽ.
Đêm nay trời đầy sao thầy nhỉ? Kia một ngôi sao, kia hai ngôi sao, rồi ba, bốn,…ngôi sao. Làm sao em đém có thể đếm được hết các vì sao vì bởi lẽ, tất cả các vì sao, tất cả, tất cả…là công ơn của thầy. Làm sao em đếm hết công ơn người thầy? Thầy! Thầy đã bước đén cuộc đời em, đi vào cuộc đời em như ánh mặt trời soi sáng tâm hồn của một đứa học trò rụt rè, nhút nhát và vấp ngã. Thầy mang đến cho em những điều vô cùng quý giá, không phải là tiền bạc, vật chất mà thứ thầy mang đến cho em là niềm tin, niềm an ủi, hạnh phúc, gieo vào đầu em vô vàng màu sắc của cuộc sống tươi đẹp. Một cuộc sống mới! Một chân trời mới! Thầy ơi! Làm sao em đếm hết công ơn người thầy?
Học trò của thầy
Tuấn Anh